ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU
Phan_8
Có lẽ chuyện lần trước Trình Nghi Bắc dẫn cô đến buổi tụ họp đã đến tai Đỗ Trạch Nhiên, nên giờ ra tay áp đảo tinh thần cô, để cho cô biết người không biết suy nghĩ sẽ có kết cục thế nào.
Ít nhiều cô cũng biết cái gọi là môn đăng hộ đối trong giới thượng lưu, cũng bởi chỉ có cách nghĩ này mới có thể giúp bản thân có địa vị cao chót vót, khác xa bọn người thấp kém. Cô không thể hiểu nổi, tại sao trong lòng bọn họ cho rằng chỉ có bọn họ mới xứng đáng có cuộc sống đó, bọn họ được phép đùa bỡn những người bình thường, nhìn người ta nhận hết đau khổ, mình thì vỗ tay cười người ta bị đùa giỡn trong tay mình.
Có lẽ giây phút đó cô đã hiểu được: vì sao khi ở cùng Trình Nghi Bắc cô luôn cảm thấy rất bình yên, bởi anh tốt với cô đến nỗi tôn trọng cô từ những điều vụn vặt nhất, anh không giống Vương Hựu Địch mỗi lần tốt với cô rồi sẽ bắt cô đáp trả lại y như vậy, khi anh làm việc cũng chẳng coi mình là đương nhiên được quyền làm thế này, không thể làm thế kia… Chắc bởi do bản tính. An toàn như vậy, khiến cô thấy bình yên không thôi. Chương 20 Lúc Tây Thuần bước vào Bất Dạ Thành, đám người Đỗ Trạch Nhiên và Mã Khải đang chơi đùa một cách điên rồ. Bọn họ thích thú nhìn chằm chằm vũ công thoát y trước mặt, cơ thể lắc lư không ngừng, dáng người thướt tha uốn éo, không thể không hấp dẫn ánh mắt bọn họ.
Tây Thuần liếc nhìn bọn họ, trầm mặc đứng một bên.
Không biết Đỗ Trạch Nhiên vô tình hay cố ý, vẫn như bình thường trêu chọc kéo vũ công vào lòng mình, tiếp theo là một loạt câu nói mập mờ đen tối.
Tây Thuần chỉ nhìn Đỗ Trạch Nhiên, chẳng ngượng ngùng cũng chẳng làm gì khác, coi tất cả hành động của Đỗ Trạch Nhiên đều đang diễn trò.
Cố Trạch Bân và Mã Khải vẫn còn thành kiến với Tây Thuần vì việc Tây Thuần ở bên Trình Nghi Bắc, tuy không làm khó dễ cô, nhưng cũng không chủ động giúp cô chuyện gì.
Lý Thiệu Nham nhìn Tây Thuần, nếu anh mở lời nói giúp khác nào đối nghịch với Đỗ Trạch Nhiên, nhưng không nói thì không được, hai người kia vốn định ngồi chơi nhìn ngó chứ đâu tính giúp.
Lý Thiệu Nham vẫy tay với cô: “Đến khi nào vậy? Làm sao không mang vị kia nhà em theo?”
Nếu Trình Nghi Bắc ở đây lúc này, có lẽ tình cảnh của cô đã không khó xử như vậy.
Đỗ Trạch Nhiên quét mắt liếc Lý Thiệu Nham, Lý Thiệu Nham đáp lại bằng bộ dáng: không biết mình đã làm sai cái gì.
Tây Thuần bước đến chỗ Lý Thiệu Nham: “Hôm nay anh ấy bận lắm.”
Đỗ Trạch Nhiên nghe vậy cười cười, vô cùng trào phúng.
“Việc gì thế?” Đỗ Trạch Nhiên vẫn còn cười, đẩy cô gái bên người mình ra chỗ khác, nét mặt bỗng chốc lạnh tanh.
“Tôi không quấy rầy đến công việc của anh ấy.” Ngụ ý: cô không biết Trình Nghi Bắc làm cái gì cả.
“Nên quan tâm nhiều nhiều vào, không chừng sẽ rất ngạc nhiên khi biết tại sao Trình Nghi Bắc lại phải làm việc như vậy”. Giọng Đỗ Trạch Nhiên nhàn nhạt, lại còn có ý nghĩa sâu xa.
Tây Thuần cười ngọt ngào: “Tôi nghĩ anh ấy làm việc thế nào cũng không bằng Đỗ tổng, không chỉ lo chuyện công ty còn phải lo đối phó những người không liên quan nữa, nên mới nói Đỗ tổng là người bận rộn. Vậy mà dưới tình huống này Đỗ tổng vẫn có thể thoải mái vui đùa, tinh thần như vậy đâu thể so sánh với người bình thường.
Mắt Đỗ Trạch Nhiên híp lại: “Sao có thể bỏ mặc chính mình được chứ? Đối với loại phụ nữ mà ngay cả bạn trai của bạn mình cũng xuống tay, không dạy cho một bài học thì bản thân khó mà nhẹ nhõm được. Tất nhiên tôi cũng không nói Tây tiểu thư, dĩ nhiên cô không cần chột dạ.”
Đây là đang gián tiếp thừa nhận chuyện là do anh ta làm?
Ánh mắt Tây Thuần lạnh tanh: “Đỗ tổng đã tung hoành trên thương trường nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa biết muốn làm gì cũng cần có bản lĩnh ư? Phải chăng nhiều năm vậy vẫn còn coi trọng loại người dựa vào gia thế chèn ép sau lưng người không ai chống lưng? Và dĩ nhiên thưa Đỗ tổng, tôi cũng không có nói anh, không cần chột dạ đâu.”
Cô nói thế khác nào nói Đỗ Trạch Nhiên hết thảy đều dựa vào gia thế, cố gắng của anh không hề liên can, mà đời này anh ghét nhất chính là bị người khác đánh giá mình như thế.
Đỗ Trạch Nhiên hung hăng lườm cô: “Nhanh mồm nhanh miệng thế kia, trước mặt Trình Nghi Bắc cũng vậy à?”
Chế nhạo cô là người hai mặt, trước mặt bọn họ là bộ dáng này, còn trước mặt Trình Nghi Bắc thì bày ra bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn không thì cũng bộ dạng nhu nhược chứ gì.
Tây Thuần nhẹ nhàng ngồi bắt chéo chân, nhìn Đỗ Trạch Nhiên nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ: “Dĩ nhiên không như thế, chúng tôi còn quyết liệt hơn nữa kìa.”
Ai đã nói: muốn tranh cãi với một người, bất kể đối phương mở lời thế nào cũng lạnh nhạt, bất kể đối phương tức giận thế nào, mặt vẫn nở nụ cười, đây mới là cách khinh thường đối phương, đả kích đối phương hữu hiệu nhất.
Đỗ Trạch Nhiên trừng mắt lườm cô: “Thì ra trời sinh cô đã như vậy?”
Cô làm bộ khó hiểu: “Chả nhẽ Đỗ tổng trời sinh không phải vậy?”
Mã Khải và Cố Trạch Bân đã từng chứng kiến bộ dạng này của Đỗ Trạch Nhiên, nhưng nhìn Tây Thuần bọn họ vô cùng kinh ngạc, ban đầu nghĩ Đỗ Trạch Nhiên để Tây Thuần tới đây nhất định là muốn hạ nhục cô, ai ngờ kết quả lại thành thế này. Hơn nữa hình như bọn họ đều đã nhìn nhầm Tây Thuần, vốn ai cũng cho rằng cô là một cô gái dịu dàng yếu đuối, giờ tất cả đều không phải, sai hết rồi.
Riêng Lý Thiệu Nham là cực kỳ sùng bái Tây Thuần, còn đang nghĩ nhất định phải nhớ kĩ màn vừa rồi khi Tây Thuần đấu với Đỗ Trạch Nhiên để kể cho Trình Nghi Bắc nghe, cho cậu ta biết Tây Thuần có bao nhiêu nhanh nhẹn, bao nhiêu dũng mãnh.
Tây Thuần vốn định đến để làm sự tình dịu lại, chuyển biến tốt một chút, dự tính sẽ nói chuyện với Đỗ Trạch Nhiên, bởi cô cảm thấy cách làm này rất trẻ con. Chèn ép tiểu thuyết của cô thì cô sẽ cùng đường sao? Đó đâu phải đường sinh tồn của cô, đây chẳng qua là một loại đam mê. Cô rất muốn biết từ bao giờ mà lòng dạ Đỗ Trạch Nhiên lại hẹp hòi như vậy?
Nhưng lúc này cô đã hiểu ra, mình làm gì có thể nói đạo lý được với anh ta, vô dụng thôi. Cùng lắm anh ta nghĩ vậy là đã cho cô một bài học, để cô biết đắc tội với Đỗ gia bọn họ sẽ không có ngày yên thân, có đạo lý hay không anh ta cũng chẳng để ý đến, thứ anh ta muốn là cô sợ hãi anh ta.
Cô lại cố tình không muốn người khác được như ý.
Mã Khải và Cố Trạch Bân liếc nhìn nhau, từ chối cho ý kiến.
Vậy mà đúng lúc này Vương Hựu Địch lại đẩy cửa bước vào.
Vương Hựu Địch thấy Tây Thuần trong này, có đôi chút ngạc nhiên, sau đó đi đến chỗ Mã Khải và Cố Trạch Bân, muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
ua bọn họ cũng biết được đại khái, Vương Hựu Địch vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tây Thuần.
Vương Hựu Địch đứng lên qua ngồi cạnh Tây Thuần, mặt còn cười cười: “Tây Thuần, qua đó nói xin lỗi với Trạch Nhiên đi, coi như việc này chưa từng xảy ra.”
Lại là cảm giác này, ai đúng ai sai căn bản không quan trọng, quan trọng là thân phận của bọn họ lúc này, nên bây giờ cô phải cúi đầu trước bọn họ.
Cô nhìn qua phía bên kia, nét mặt lại càng thong thả càng bình tĩnh hơn bình thường: “Đỗ tổng là người khoan dung độ lượng thế kia, đâu có cần một cô gái nhỏ bé như em xin lỗi nhỉ? Cũng đâu phải người có lòng dạ hẹp hòi, các anh trăm ngàn lần đừng nghĩ anh ấy như vậy nha.”
Vương Hựu Địch sững sờ, không ngờ cô sẽ phản kháng.
Cô nhìn mọi người một lượt: “Em có việc đi trước đây. Mọi người cứ từ từ chơi đùa tiếp đi.”
Cô đúng là điên rồi nên mới tới đây.
Đỗ Trạch Nhiên nháy mắt bên kia, lập tức có người ngăn cô lại.
Cô im lặng, quay người nhìn Đỗ Trạch Nhiên.
Vương Hựu Địch cũng đứng lên, bộ dáng nhàn nhã nhìn Đỗ Trạch Nhiên.
Đỗ Trạch Nhiên liếc nhìn Vương Hựu Địch vài lần, cuối cùng vẫy tay cho Tây Thuần rời đi.
Tây Thuần bước ra khỏi Bất Dạ Thành, nhìn dòng xe dòng người lũ lượt đến rồi đi.
Sống trong một thành phố xa lạ, mỗi ngày đều gặp người xa lạ, cô phải làm thế nào mới sống được yên ổn đây chứ?
Cô bước vài bước, tự nói với bản thân: “Tây Thuần, mày nhất phải sống, sống cho thật tốt, sống tốt hơn so với ai khác trên cõi đời này, phải sống vui vẻ hơn bất kỳ ai.”
Cô về Vân Nguyệt, vừa cởi giày ra đã nghe tiếng người trong phòng: “Đi đâu đó?”
Tây Thuần bước đến chỗ Trình Nghi Bắc, vui vẻ ngồi cạnh anh. Anh dịu dàng kéo cô ôm vào ngực mình, ánh mắt chậm rãi đảo qua.
Trên người anh có mùi thuốc, nhưng không làm người khác thấy ác cảm, có điều cô thấy tò mò, sao đột nhiên anh lại hút thuốc?
Cô trốn tránh: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Anh đưa tay vuốt lên mặt cô, hơi dùng sức: “Không muốn đến đó thì đừng đến.”
Cô lè lưỡi, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu: “Biết rồi mà!”
Mặt anh vẫn còn ủ rủ, cô dán sát vào anh, hôn lên trán anh một cái.
Anh cười nhợt nhạt, bật TV lên, dùng những âm thanh xa lạ phá vỡ không khí này.
Anh tiêu sái vẽ những vòng tròn lỏng lẻo trên lưng cô, dường như đang hưởng thụ khoái cảm, còn cô thì cảm thấy ngứa ngứa.
“Được rồi được rồi, em muốn đi tắm, cả người đều mệt mỏi.”
Anh buông cô ra, lại nghiền ngẫm nhìn cô: “Tây Thuần.”
“Hả?”
“Anh không muốn lần sau lại phải nghe những chuyện thế này từ miệng người khác.”
Cô cứng người tại chỗ, nhếch môi, mới xoay người cười nói: “Sẽ không nữa đâu.” Chương 21 Trình Nghi Bắc bị Trình Chí Diên gọi điện bảo về gấp mà cũng chẳng hề tỏ ra gấp gáp, anh chả hoang mang vẫn thong thả thu gom giấy tờ, còn dặn dò thư kí những việc nên làm. Làm xong hết thảy thì điện thoại cho Tây Thuần, nói với cô hôm nay anh không về Vân Nguyệt. Rồi mới từ từ xuống tầng hầm lấy xe về biệt thự.
Trình Nghi Bắc lê thân thể mệt mỏi vào nhà, thấy Hạ Lập Khoa nhanh chóng mở âm lượng TV thật lớn, vẫy tay gọi anh.
Anh đi đến chỗ mẹ, đặt túi công văn lên bàn trà, gật đầu chào mẹ.
Hạ Lập Khoa chỉa chỉa thư phòng trên lầu: “Cha con đang phát hỏa.”
Trình Nghi Bắc gật gật đầu, cầm tách trà uống từ từ, xong mới nhìn Hạ Lập Khoa: “Chờ con nghỉ xả hơi xong sẽ lên cho cha từ từ giáo huấn”.
Hạ Lập Khoa nhìn con trai trịnh trọng nói ra những lời này, rất tử tế cười ầm lên.
Anh còn chưa nói: con mệt sắp chết rồi. Mệt mỏi nhắm mắt nằm trên trên sofa, tay không ngừng xoa cổ.
Hạ Lập Khoa lắc đầu, đứa con trai này không bao giờ làm bà lo lắng, vốn luôn tin tưởng từ trong tiềm thức. Biết con sẽ không làm gì khiến mình thất vọng, biết con luôn có quan điểm độc lập, biết con luôn có sự cố chấp của riêng mình, mà bà là một người mẹ, điều tốt nhất có thể làm là luôn tin tưởng con, làm hậu phương vững chắc ủng hộ con mình, bất kể người khác nhìn con bà ra sao, nghi ngờ con thế nào, bà vẫn đứng vững chắc phía sau.
Hay nói khoa trương hơn: lý do để bà sống tiếp có lẽ là nhìn con mình trưởng thành sau đó thành gia lập nghiệp.
Trong căn nhà này, điều làm bà lưu luyến tiếp tục ở lại cũng chỉ có đứa con trai duy nhất này thôi.
“Công ty bề bộn nhiều việc à?” Bà lo lắng nhìn anh.
Trình Nghi Bắc mở mắt, nhìn bà cười cười: “Đừng lo lắng, sẽ ổn cả thôi”.
Bà gật đầu, bà tin con mình.
“Lát nữa đừng tranh cãi với cha con nữa.” Bà thở dài một cái: “Đến giờ có lẽ ông ấy vẫn còn hi vọng con và Trạch Vân ở bên nhau, đối với sự nghiệp cũng như cuộc sống về sau của con đều thuận lợi.”
“Con hiểu mà.”
“Con không muốn cưới Trạch Vân mẹ cũng không có ý kiến gì, vợ là của con, muốn cô gái thế nào con rõ nhất. Nhưng con phải nhớ cho kỹ, mẹ sẽ luôn chống đỡ giúp con.”
Trình Nghi Bắc cười nhìn mẹ: “Con xúc động lắm, đặc biệt cảm động, vô cùng cảm động luôn, thấy không?”
Hai tay Hạ Lập Khoa vỗ hai cái lên hai vai anh.
Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, bà nghi ngờ nhìn con trai: “Mà tại sao con lại nhất quyết chia tay với Trạch Vân? Con bé là một cô gái tốt, mẹ thấy làm con dâu sẽ rất tuyệt. Sao lại thành ra thế này.”
Trình Nghi Bắc im lặng, nghe thì được, không nên bình luận.
Hạ Lập Khoa lại nói rất hăng say: “Con nói xem: anh họ con không kết hôn với Giang Tang Du vì nó làm bụng Bạch tiểu thư to lên, con gái bây giờ không thể so với ngày xưa, một khóc hai nháo ba thắt cổ cái gì cũng làm, suốt ngày quậy anh họ con, nếu không cưới cô ấy sẽ thông báo mở họp báo tuyên bố với mọi người, chú của con lại là người sĩ diện. Không có cách nào khác đành cho anh họ con từ hôn với người ta. Con nói đi nói đi, con không có làm người nào đó to bụng rồi nên mới không chịu ở bên Trạch Vân nữa đúng không?”
Bà nói xong mới thấy con mình đang dùng ánh mắt lạ lẫm chưa thấy bao giờ nhìn mình, mấu chốt là bà cảm thấy ánh mắt này thật đáng sợ.
Bà ho khan: “Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn mẹ?”
“Sao mẹ biết con không có?”
“Gì?”
“Không có gì?”
Hạ Lập Khoa híp mắt, con ngươi lóe sáng: “Con có gì?”
“Nếu con thật sự làm người ta to bụng, mẹ sẽ làm gì?”
“Con đã làm vậy sao?”
“Mẹ nghĩ thế nào?” Anh đứng dậy, bước lên lầu hai.
Hạ Lập Khoa hai mắt mở to nhìn bóng con trai: “Con xuống đây, con nói thật hay giả đó?”
“Con nói thật hay giả?”
“Thật.”
Trình Nghi Bắc gật gù: “Sự thật đấy.”
Bà buồn bã, hừ, lại lừa bà chứ gì, muốn lừa cho bà vui chứ gì.
Trình Nghi Bắc mở cửa bước vào thư phòng, xong lại từ từ khép cửa lại.
“Cha”. Anh bước đến, ngồi đối diện Trình Chí Diên.
Trình Chí Diên gật đầu, sắc mặt rất nặng.
Anh cũng chẳng nói gì, bộ dáng binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Trình Chí Diên nhìn bộ dạng của anh mà tức giận: “Con nói xem công ty thành ra thế nào rồi? Hỏng bét, lòng nhân viên hoảng sợ, bên ngoài ai nấy đều đang chờ để chê cười Bắc Ích. Con còn gì để nói nữa?”
Anh nhún vai: “Không còn gì để nói nữa, những đều cha nói đều là sự thật.”
Trình Chí Diên không biết nên khen con mình giỏi bình tĩnh hay nên mắng nó không biết nhìn thách thức hiện tại, tinh thần vững vàng, tiếp tục nói: “Con có nghĩ sự tình rốt cuộc tại sao lại phát sinh không hả?”
“Không phải con đang chăm chú lắng nghe ư?”
Lúc này Trình Chí Diên mới bắt đầu kể rõ tình hình với anh.
Hiện nay Bắc ích gặp nguy cơ tứ phía, nhiều người đồn thổi tung tin nội bộ Bắc Ích không ổn định, một số cổ đông không thừa nhận Trình Nghi Bắc, hơn nữa hôn sự của Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân thất bại, những người bất mãn lâu nay thừa cơ lấy cớ. Mà Bắc Ích, dự án giai đoạn trước còn chưa thu hồi vốn, còn dự án kế tiếp lại sắp vận hành, cần nguồn vốn rất lớn; khi cho người đại diện đến gặp phía ngân hàng, tuy được chào đón lịch sự nhưng lại xa cách hai ba thước, tất cả mọi chuyện đều cho thấy có người đang cố ý nhắm vào Bắc Ích.
Đối phương cũng là kẻ tinh anh, mắt sáng không làm chuyện mờ ám, chẳng sợ ai biết. Lần này Đỗ Trạch Nhiên tận dụng tất cả các mối quan hệ, gây áp lực lên ngân hàng, sau đó tung tin đồn, thông qua phương thức này để nói lên sự bất mãn cũng như tức giận của bọn họ.
Trình Nghi Bắc cau mày: “Cha, hay là cha cứ nói thẳng là cha muốn con làm thế nào đi?”
Trình Chí Diên nghe vậy nét mặt mới giãn ra: “Ngày mai con cùng cha đến Đỗ gia, xin lỗi bên đó, hơn nữa cho họ thấy thành ý con vẫn muốn kết hôn với Trạch Vân…”
“Cha”. Anh ngăn cản Trình Chí Diên nói tiếp: “Con về bởi con tôn trọng cha, muốn nghe ý kiến của cha, muốn biết cha có gợi ý gì cho con. Nhưng đây không có nghĩa con phải nghe cha, đề nghị của cha con đã nghe rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành”.
Anh đứng dậy, định rời đi, không thích thì không cần phải nói thêm nữa.
“Con biết con đang nói gì không hả?”
“Con rõ hơn ai hết”. Anh rất kiên quyết: “Hơn nữa con cũng chẳng có ý định thỏa hiệp với người đã chèn ép Bắc Ích, bất kể người đó là ai đi nữa”.
“Cuối cùng con vẫn không hiểu hay sao, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”
“Con không hiểu cái gì?” anh nhìn cha mình: “Nhiều năm qua không phải cha vẫn như vậy sao?”
Trình Chí Diên với Hạ Lập Khoa là hôn nhân thương nghiệp, kỳ thật lúc ấy công ty Trình gia đã không thể chống đỡ thêm nữa, Hạ gia ra tay giúp đỡ, không phải nhiều năm qua Trình Chí Diên vẫn ở dưới mái Hạ gia sao?
Trình Chí Diên trừng anh: “Con sẽ hối hận.”
“Không có gì để hối hận hết”. Anh thật sự rất trầm tĩnh: “Khi con có ý định chia tay với Trạch Vân vốn đã lường trước sẽ có ngày này, cho nên có gì phải hối hận?” Chương 22 Bởi khoảng thời gian này Trình Nghi Bắc bề bộn nhiều việc, cô còn thấy được sự mệt mỏi trong mắt anh, vậy nên cô không muốn tâm trạng anh có thêm khó chịu hay mệt nhọc nào nữa, nên cứ nhàn rỗi ngồi ở nhà. Con gì chỉ biết ăn ngủ, ăn ngủ?
Không cần phải nói, cô hiểu hết mà.
Nhưng ngoài ngủ ra cô thật sự không tìm thấy việc gì để làm hết, cuộc sống nhàm chán, vô vị, không thú vị riết cũng chả thấy thoải mái gì.
Cô đứng dậy, ngáp dài một cái, đến cả đồ ngủ cũng lười thay. Ngồi trước máy tính, khởi động máy. Trước kia, thấy máy tính khởi động trong 30 giây là nhanh rồi, mỗi lần hơn 50 giây là đã tìm cách để tăng tốc rồi. Mà nay, trung bình tốc độ mỗi lần khởi động máy là 1 phút rưỡi, cô cũng lười không thèm suy nghĩ xem có nên dọn sạch máy hay không nữa. Con người này ngày càng lười, cái gì nên cập nhật mới, cô gạch chéo ngay, lười thay mới, lười cập nhật, cô tự thấy xấu hổ với thái độ của mình.
Nhưng xấu hổ thì xấu hổ chứ, không cập nhật là không cập nhật.
Cô lên web, thật sự là không có chuyện gì làm, đành tùy ý tìm tác phẩm của mình trên Baidu. Không lục không biết, hóa ra có rất nhiều trang wed đăng tác phẩm của mình. Trước kia cứ tưởng những tác phẩm nổi tiếng mới bị đạo văn qua nhiều trang wed khác, giờ mới biết nhiều đến vậy. Thôi đi, cô thậm chí còn không được coi là tác giả nổi tiếng nữa là, vậy mà cũng có người đến đạo. Đạo văn cũng cho qua đi, chủ yếu là loạt bình luận để lại bên dưới.
‘Cám ơn chủ nhà đã cập nhật’.
‘Cảm ơn bạn đã chia sẻ’.
‘Ủng hộ chủ thread’.
Thật sự Tây Thuần không biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc này thế nào, từng câu từng chữ cô đều phải vặt óc suy nghĩ, chăm chỉ đánh ra, bị người ta đạo văn, người đọc lại còn cám ơn người đã cướp văn của cô. Tác giả thật là cô đây thì diễn đàn không ai nhắc đến... Người đọc không quan tâm tác giả là ai, địa vị của độc giả đúng là ngày càng cao, mà tác giả, không biết nói địa vị thế nào cho đúng, có lẽ chỉ cần tên một tác giả nổi tiếng trên thanh status thôi nhỉ.
Nhất thời Tây Thuần thấy khó thở, đăng kí bừa một tài khoản, câu nói uyển chuyển một chút, vẻ như chưa được tác giả cho phép mà trộm văn là không nên đâu. Cô bình tĩnh nhìn hồi đáp bình luận của mình, đây cũng đâu phải tác phẩm của tác giả nổi tiếng, đối phương đang quảng cáo giúp tác giả còn gì. Tây Thuần choáng váng nhìn bình luận đó rất lâu.
Cô nhớ có một lần mở chuyên mục của mình, có người nhắn lại là ‘Đừng xem ở trang khác, trang này của tác giả, hay hơn’. Giờ nhớ lại cô rất cảm động, ít nhất người ta đọc xong còn biết nói cô là tác giả, biết để lại bình luận. Trong khi đó... Giờ đa số người đọc đều đi cám ơn người đạo văn, mấy ai còn nhớ tới người mỗi đêm vắt óc suy nghĩ, chăm chỉ khổ sở đánh từng câu từng chữ, người đối mặt với máy tính kể về câu chuyện của nhân vật nào đó.
Hơn nữa... cũng có nhiều người phản đối, bảo tác giả viết chưa được hay, chưa được hấp dẫn, bình luận chỉ thêm hao tổn tinh thần. Bọn họ được đọc miễn phí, được ngang ngược, được làm vua có trình độ, được đánh giá, bởi bọn họ là độc giả.
Tây Thuần hít sâu một cái, chọn cách chứng thực văn bản là của mình mà nhắn lại ‘Cám ơn đã chia sẻ giúp mình’, xem kĩ những điểm bất mãn của bọn họ. Sau đó thoát khỏi trang đó.
Theo cô thấy, nhiều người đọc không thể mua Vip, không còn cách nào nên phải xem trên những trang chuyên đạo văn, nhưng không có nghĩa là không tôn trọng tác giả. Người đọc chỉ cần tìm trong phút chốc, chỉ cần vài giờ là đọc xong hết tác phẩm mà tác giả phải dùng mấy chục ngày, thậm chí mấy tháng mới viết ra được. Xin hãy nhớ kỹ, trăm ngàn câu từ đó tất cả đều có tên là ‘Thành quả lao động’, xin hãy đổi cái thái độ đương nhiên ấy thành một chút cảm kích biết ơn nhé. Có thể chọn không thích, nhưng vui lòng đừng dùng thái độ ghét bỏ cùng khinh thường mà đáp trả.
Cô coi như tác phẩm mình viết chưa tốt, chưa có sức hấp dẫn quá lớn để giữ độc giả, là lỗi của cô, để những bất bình trong lòng biến mất toàn bộ.
Thực tế, Tây Thuần xuất bản ‘Hoàng hôn thủy tinh’ cũng chỉ bán được hai mươi ngàn quyển, coi như bán chạy. Cũng không được bao nhiêu tiền, thị trường ngôn tình vốn đã nhỏ hẹp, đạo văn tràn lan, nói chuyện tác giả muốn dựa vào văn kiếm tiền chỉ sợ không được mấy người.
Nghĩ đến chuyện xuất bản, cô lại thấy hơi buồn bực, cho dù không bán được bao nhiêu, không thể phất lên sau một đêm, khấu trừ chi phi này nọ cũng chẳng thừa bao nhiêu, bây giờ cô thật đúng là do Trình Nghi Bắc nuôi. Không tiền, không quyền phát ngôn, cô rất để tâm đó.
Đã vậy còn gặp Đỗ Trạch Nhiên, cô gần như tức đến nghiến răng nghiếm lợi.
Nhưng trời sinh tính cô đã dễ lọc bỏ tức giận, nghĩ quá nhiều sẽ thôi không nghĩ tiếp nữa. Cô không muốn tăng thêm phiền toái cho Trình Nghi Bắc, sách này là bảo bối của cô, nhưng đối với những người như Trình Nghi Bắc mà nói căn bản nó không đáng nhắc đến. Mặc dù giờ cô cũng không hiểu rõ tình hình của Bắc Ích lắm, nhưng cứ nhìn Trình Nghi Bắc đi sớm về trễ là đủ biết chuyện công ty chắc chắn không dễ thở, nên cô cứ ngoan ngoãn ở nhà là giỏi rồi, không nên phiền anh, không nên gây thêm rắc rối cho anh, đủ tiêu chuẩn làm vợ tốt rồi nhé.
Bởi vậy, thậm chí đến lúc này, cô cũng chẳng cảm thấy quá điêu đứng.
Chỉ là vừa đứng lên, điện thoại reo liền.
Cô thấy mẹ gọi đến, mày nhíu lại. Đa số đều là cô gọi về nhà, mà dù cho cô điện về nhà, mẹ cũng gác máy rất nhanh, bởi mẹ luôn nói thẳng vào vấn đề, nhiều lời lại tốn thêm tiền. Thậm chí chỉ vài xu tiền điện thoại, mẹ cũng chưa từng lãng phí. Vậy nên khi thấy mẹ gọi đến, cô rất sợ hãi sẽ có chuyện lớn xảy đến.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Cô nhận điện thoại, lo lắng hỏi.
“Tiểu Bảo bị bệnh, mấy ngày nay đều đến khám chỗ bác sĩ Trương, nhưng đến nay nó cũng chưa khỏi. Bọn họ bảo nên chuyển đến bệnh viện lớn trong khu vực, nhưng mẹ không biết đường, mẹ sợ bị lừa. Tây Thuần, liên hệ với chị con, bảo nó về xem sao.”
Tây Thuần đáp ứng, sau đó cúp máy.
Trần Tư Dao không có liên lạc với cô, cô biết đi đâu tìm được người chị xuất quỷ nhập thần này đây.
Đã vậy giờ cô còn là dạng này, tuy bụng chưa quá lớn, nhưng thoạt nhìn là thấy không bình thường rồi, nếu về nhà bị mẹ thấy, cô biết giải thích thế nào?
Bây giờ cô mới thấy rắc rối, bản thân đến chuyện quan trọng nhất cũng chưa nghĩ qua, cô nên giải thích tất cả với mẹ như thế nào. Nhất là Trình Nghi Bắc, cô biết nói sao với mẹ? Không được, không thể, cô không dám mang Trình Nghi Bắc về nhà.
Đã vậy thì cô nhất định phải tìm được Trần Tư Dao.
Cô thay quần áo, vội vàng ra khỏi nhà. Cô cảm thấy bản thân vẫn còn tâm hồn của cô gái trẻ, không hiểu sao cô hi vọng không ai nhìn ra cô là phụ nữ có thai. Nếu đang mua đồ, có người khen cô trẻ hơn tuổi cô sẽ cảm thấy tâm trạng phơi phới.
Thật lâu thật lâu trước đây, khi Trần Tư Dao và cô còn ở chung, chỉ vào đôi trai gái trên đường, thấy rất rõ hình ảnh người chồng đang giúp đỡ vợ. Đôi mắt Trần Tư Dao trần đầy xem thường, còn nói: người phụ nữ kia giống y như con gà mái kiêu ngạo, tuyên bố với tất cả mọi người gà con trong bụng là con của người đàn ông này; còn con gà trống thì khúm núm vâng vâng dạ dạ, sợ người ta biết gà con trong bụng người phụ nữ không phải của anh ta.
Nghĩ đến đây, Tây Thuần không kiềm lòng được nữa, cười rộ lên. Người chị này của cô, cuộc đời cũng lắm lận đận, nhưng chẳng hiểu sao cô luôn có dự cảm, chị sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Tây Thuần đi đến tập đoàn Vân Đoan, công trình cao vút, ngay cả ngửa đầu cô cũng thấy mệt. vốn biết rõ bảo vệ không cho cô vào trong, bất luận cô nói gì đối phương cũng làm theo quy định công ty. Cô cũng chẳng vướng víu thêm, mỗi người điều có chức trách của mình, người ta chỉ đang làm tốt vị trí thôi.
Cô cũng chẳng hi vọng nhiều, nghe Thẩm Ngân nói qua một lần, bản thân đã thật sự đến đây.
Vân Đoan nhất định đối vối nhân viên yêu cầu bằng cấp rất cao, hơn nữa còn là yêu cầu cứng rắn không nhân nhượng, nhưng Trần Tư Dao ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng chẳng có. Nhưng với cái tác phong không sợ trời không sợ đất của Trần Tư Dao, Tây Thuần lại cảm thấy đây không phải vấn đề.
Có lẽ trời cũng thương hại cho thai phụ tội nghiệp đứng dưới cái nắng chói chang, chốc lát mục tiêu cô chờ đã xuất hiện.
Tây Thuần hơi ngạc nhiên, bước lên gặp cô ấy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian